Theo lời Nam, hiện tại loại bánh để bán cho khách tạm hết hàng, chỉ còn loại làm riêng cho nhà dùng: “Loại này anh cho liều lượng khá nhiều (ý là cần sa), nếu muốn ăn thử thì cắt nửa ra thôi. Chứ ăn nguyên miếng vậy “gãy ngay”.
Nói đoạn, Nam đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra 1 hộp giấy màu xanh, bên trong là nửa ổ bánh, nhìn thoáng qua gần giống bánh bông lan socola. Sau đó, đi thẳng vào bếp lấy dao cắt bánh thành nhiều miếng nhỏ cỡ nắp chai nước, mời tất cả khách trong quán cùng ăn. “Mọi người cứ ăn thoải mái, mỗi người 1 miếng cho vui. Ăn xong muốn ăn thêm thì anh mới tính tiền”, Nam nói.
Để chúng tôi khỏi thắc mắc về hành động tự nhiên của Nam, anh H. giải thích: “Ở đây toàn anh em chơi với nhau lâu rồi. Tụi nó thoải mái vậy đó. Còn mấy đứa ngồi bàn trong góc kia là khách ruột, đêm nào tụi nó cũng ghé”.
Quan sát số người ngồi ở bàn trong góc, thấy cô bạn nhìn bề ngoài khá hiền, có vẻ như lần đầu tiên đến đây. Sau khi thử miếng bánh được mời được khoảng 10 phút, cô bạn kia có biểu hiện chóng mặt và buồn ngủ. Thấy vậy, Nam đứng dậy pha 1 ly nước chanh, rồi nói lớn: “Ê, mày đưa cho nó uống hết ly này. Nếu còn mệt thì thêm ly nữa, pha loãng thôi”.
Chúng tôi nhanh tay đón ly nước chanh từ Nam, đưa sang cho cô bạn kia, rồi tìm cách bắt chuyện. Được biết, cô bạn này tên Thủy T. (SV năm 2 ĐH B). Đây là lần đầu ăn thử bánh cần sa nên T. có vẻ chưa thích ứng ngay được. Sau khi uống hết ly nước chanh, cô bạn nói muốn ói ra nhưng không thể, rồi nhắm mắt ngã sang một bên.
B. (bạn trai T.) lúc này khá hoảng, quay sang nhìn Nam như muốn cầu cứu. Lúc này, Nam chỉ cười lớn, nói: “Mày ẵm nó lên gác đi, nó ngủ rồi, chưa quen nên vậy thôi. Bình thương, không phải xoắn. Ngủ giấc dậy khỏe re à”.
Nhóm 5 người, trừ T. đang mệt thì chỉ có 2 người khá tỉnh táo là B. và V. (ngụ quận 5, TP.HCM). Còn 2 người còn lại, sau khi ăn bánh lại tiếp tục hỏi còn không. Nam cắt thêm 2 miếng có kích thước lớn hơn miếng mời lúc đầu một chút và nhanh chóng thu về 400.000 đồng.
Theo lời những người có mặt trong quán lúc đó, thì “cần chứ đâu phải cỏ lúa, bán bánh vậy thì mai mốt nó có tiền mua nhà Sài Gòn ở rồi”.
“Nhạc thì dồn dập, tụi anh chỉ khoái nghe rock. Thêm cái đèn quán anh bị hư nên nó tạo hiệu ứng mờ ảo vãi ra. “Quất ngay hàng” của thằng này thì “phê” tới đỉnh rồi. Ngồi chút có chuyện vui xem”, anh H nói.
Sau khoảng 20 phút ăn miếng bánh mới mua được, 2 cậu bạn ngồi tựa lưng vào tường, ánh mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà. Một người cứ lắc lư theo nhạc, người còn lại lâu lâu rít hơi thuốc. Song, cả hai đều có biểu hiện cười liên tục, không khép miệng lại được. Và dường như không hề biết đến sự cố của cô bạn đi cùng, cũng như không quan tâm đến sự tồn tại của mọi người trong quán.
“Trong làm ăn, anh rất quan trọng chữ tín. Hàng anh bán ở đây, đảm bảo 100% về chất lượng và giá cả luôn. Muốn Cam, Xoài, Xiêm, Thái…hay gì cũng ok hết. Em đăng lên mạng toàn hình bánh kẹo thì đố đứa nào biết em buôn cần. Cứ yên tâm”, Nam tự tin nói.
Về cách thức đặt mua và nhận hàng, Nam cho biết, đối với khách tỉnh thì toàn bộ quá trình giao dịch đều thực hiện qua điện thoại, email, facebook. Khách muốn mua hàng phải chủ động liên hệ với Nam để nhận bảng báo giá.
Nam nói thêm: “Ok thì chuyển tiền qua tài khoản ngân hàng cho anh, nhận được tiền anh gửi hàng nhanh trong ngày. Cái này là đối với khách ở tỉnh, còn ở Sài Gòn thì ship tới nơi anh mới lấy tiền. Tuyệt đối là không “gãy” trên đường vận chuyển nha”.
Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi ngỏ ý muốn mua lại công thức làm “bánh ngọt” của Nam. Người này cho biết, công thức cũng đơn giản thôi và sẵn sàng chia sẻ. Quan trọng là nguồn nguyên liệu “chủ chốt” để làm bánh phải là hàng loại 1.